8 tháng 6, 2011

Những bài thơ vượt thời gian

                                 Đ ây là hai bài thơ trứ danh trong kho tàng Đường thi ,
           giá trị của nó đã vượt không gian và thời gian . Xin chia sẻ cùng các
           bạn yêu thơ  .

                           ĐỀ ĐÔ THÀNH NAM TRANG
                     K hứ niên kim nhựt thử môn trung
                                     Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
                                     Nhân diện bất tri hà xứ khứ
                                     Đào hoa y cựu tiếu đông phong 

                                                                              THÔI  HỘ

                                         BẢN DỊCH CỦA TẢN ĐÀ :
                        N ăm xưa cửa ấy ngày này
                                    Hoa đào đua nở cho ai thêm hồng
                                    Nay đào đã quyến gió đông
                                    Mà sao người đẹp bềnh bồng nơi nao  .

                                                                                  TẢN  ĐÀ
                                          HOÀNG HẠC LÂU
                    T ích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
                                   Thử địa không dư hoàng hạc lâu
                                   Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
                                   Bạch vân thiên tải không du du
                                   Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
                                   Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
                                   Nhật mộ hương quan hà xứ thị
                                   Yên ba giang thượng sử nhân sầu  .

                                                                                   THÔI HIỆU
                T ương truyền rằng , khi thi hào Lý Bạch đến lầu Hoàng Hạc ,
       thấy bài thơ của Thôi Hiệu trên vách , đọc xong ông vứt bút ngửa
       mặt than rằng  :
                                Nhãn tiền hữu cảnh đạo bất đắc
                                Thôi Hiệu đề thi tại thượng đầu
 Nghĩa là :      Cảnh trước mặt không thể nói ra được
                       Vì Thôi Hiệu đã nói hết cả rồi trong bài thơ đề ở trên đầu  .
      
                                         BẢN DỊCH CỦA TẢN ĐÀ
                       H ạc vàng ai cưỡi đi đâu  ?
                                   Mà đây Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ
                                   Hạc vàng đi mất từ xưa
                                   Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay
                                   Hán Dương sông tạnh cây bày
                                   Bãi xa Anh Vũ xanh dầy cỏ non
                                   Quê hương khuất bóng hoàng hôn
                                  Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai  !

                                                                               TẢN  ĐÀ

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét