Anh viết thư tình lúc sáu mươi
Muốn trao nhưng lại sợ em cười
Mắt đeo kính lão còn vương tội
Tóc điểm sương mai khó mở lời
Thao thức đêm đông, vàng nỗi nhớ
Bâng khuâng ngày hạ, tím khung trời
Tim yêu vẫn biết là không tuổi
Sao để thời gian lặng lẽ trôi ?!
LÊ NGỌC THẠC
NẤN NÁ
(Bài họa)
Bốn mươi năm trước, mới hai mươi
Muốn gởi tình thư, ngại họ cười
Nấn ná hẹn hoài, đành nghẹn tiếng
Câu giờ khất mãi, chẳng thành lời
Giật mình, sức kém gần về đất
Xót dạ, tuổi cao sắp gặp trời
Quýnh quáng, thời gian đà cạn kiệt
Không liều, hạnh phúc chắc buông trôi !
PHƯƠNG LÊ
E NGẠI
( Bài họa 2 )
Biết yêu từ lúc tuổi đôi mươi
Nhưng ngại nói ra đó sẽ cười
Vóc ốm, thân còm nên lặng tiếng
Tài thừa, lực kém khó ươm lời
Ngày qua vọng tưởng bao niềm nhớ
Tháng lại suy tư một khoảng trời
Thấy họ sum vầy trong hạnh phúc
Ngồi buồn ngẫm nghĩ : "Mặc đời trôi !"
BÌNH DÂN ( NGUYỄN ĐỨC )
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét