Đám mây đen thành những đóa hoa trời khi được ánh sáng đến hôn - Rabindranath Tagore.
18 tháng 9, 2012
Sáng tác mới 09.2012
HẠNH PHÚC MONG MANH
Hôm nay đi bên em
Trên con đường quen thuộc
Nhưng sương gió cuộc đời xóa hết dấu chân xưa
Em chợt hỏi anh :
Vì sao hạnh phúc lại mong manh ?
Như giọt sương mai tan trong nắng sớm
Như mảnh tơ trời sợ cơn gió đi qua
Buổi sáng xanh trong rồi mưa chiều bất chợt
Con nước dâng cao để con nước lại ròng
Anh bối rối chìm trong bao suy nghĩ
Nắm chặt tay em sợ rơi khỏi tay mình
Mắt nhìn sâu thấy niềm tin lấp lánh
Hương hoa hồng thoang thoảng bờ vai
Tình yêu muôn đời cho con người hạnh phúc
Vì hạnh phúc là pha lê
Nên dễ vỡ
Rất mong manh
Phải trân trọng giữ gìn !
LÊ NGỌC THẠC 09.2012
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét